Cách để hỗ trợ những người là nạn nhân của các vụ tấn công tình dục

Biên tập: Hoàng – Hiệu đính: Lyn

Cảnh báo: Bài viết này có đề cập đến từ ngữ và chủ đề nhạy cảm có thể gây khó chịu hoặc gợi lại những ký ức đau thương cho một số người. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

How to support patients who have experienced sexual assault
Cách để hỗ trợ những người là nạn nhân của các vụ tấn công tình dục

Psychologists can help their patients navigate the complex contexts that survivors often face while attempting to cope with their assault
Các nhà tâm lý học có thể giúp bệnh nhân của họ thông qua các bối cảnh phức tạp mà những người sống sót thường gặp phải khi cố gắng đối phó với cuộc tấn công của họ

By Stephanie Pappas

Key points

Những điểm chính

  • Sexual violence is a common experience. Survivors may be reluctant to disclose, even to mental health professionals.
  • Post-traumatic stress disorder, depression, and anxiety are common consequences of sexual assault and abuse.
  • Survivors may face challenges with how to reduce or eliminate contact with their abuser or may struggle with stigma and denial from their support networks.
  • Social media campaigns around sexual assault can offer solidarity but may also bring their own risks.
  • Bạo lực tình dục là một trải nghiệm phổ biến. Những người sống sót có thể miễn cưỡng tiết lộ, ngay cả với các chuyên gia sức khỏe tâm thần.
  • Rối loạn căng thẳng sau chấn thương, trầm cảm và lo âu là những hậu quả phổ biến của việc bị tấn công và lạm dụng tình dục.
  • Những người sống sót có thể phải đối mặt với những thách thức về cách giảm hoặc loại bỏ liên lạc với kẻ ngược đãi họ hoặc có thể đấu tranh với sự kỳ thị và phủ nhận từ mạng lưới hỗ trợ của họ.
  • Các chiến dịch truyền thông xã hội xoay quanh vấn đề tấn công tình dục có thể mang lại sự đoàn kết nhưng cũng có thể mang lại những rủi ro cho chính vấn đề đó.

Sexual assault can be a life-rupturing event, shattering feelings of trust for survivors and triggering struggles within relationships. Because sexual assault remains stigmatized, those who have experienced it may not feel able to reach out for social support in the same way as survivors of other types of traumas.

Tấn công tình dục có thể là một sự kiện hủy hoại cả một cuộc đời, làm tan vỡ sự tin tưởng của những người sống sót và gây ra những khó khăn trở ngại trong các mối quan hệ. Bởi vì tấn công tình dục vẫn bị kỳ thị trong xã hội, những người từng trải qua nó có thể cảm thấy không thể tiếp cận sự hỗ trợ xã hội giống như những người sống sót sau các loại sang chấn khác.

Providers who treat people who have been sexually assaulted need to be aware of these impacts and well versed in understanding sexual violence and trauma, said Carlos Cuevas, PhD, a clinical psychologist and professor at Northeastern University in Boston. There are many barriers to seeking help for people who have been victimized, and it’s important for those who do make that leap to be believed and supported.

Carlos Cuevas, Tiến sĩ, nhà tâm lý học lâm sàng và giáo sư tại Đại học Northeastern ở Boston, cho biết các nhà cung cấp dịch vụ trị liệu cho những người bị tấn công tình dục cần phải nhận thức được những tác động này và hiểu rõ về bạo lực tình dục và sang chấn. Có rất nhiều rào cản trong việc tìm kiếm sự giúp đỡ cho những người là nạn nhân và điều quan trọng là những người thực hiện bước nhảy vọt đó phải được tin tưởng và hỗ trợ.

“By the time somebody shows up to your office they have had to jump over a whole lot of hurdles to come tell you something that is one of the most difficult things to have to tell another person,” Cuevas said. “I always tell my clients when they come in that I’m impressed they’re showing up at a therapist’s office.”

Cuevas nói: “Vào thời điểm ai đó đến văn phòng của bạn, họ đã phải vượt qua rất nhiều rào cản để đến nói với bạn điều gì đó mà đó là một trong những điều khó nói nhất mà họ muốn nói với người khác”. “Tôi luôn nói với thân chủ của mình khi họ bước vào rằng tôi rất ấn tượng và nể phục khi thấy họ đến văn phòng của một nhà trị liệu.”

A wide spread problem

Quantifying sexual assault is perennially challenging because sexual violence is underreported to law enforcement. The National Crime Victimization Survey, a self-report survey that asks participants to report crimes against them that occurred in the 6 months preceding their participation in the survey, found a rate of 1.2 sexual assaults or rapes per 1,000 people in the United States over the age of 12 in 2020 (Bureau of Justice Statistics Bulletin, October 2021). A review of studies outside the United States and Canada on global sexual victimization of adolescents and adults found past-year prevalence between zero and 59.2% for women, 0.3% to 55.5% for men, and 1.5% to 18.2% for lesbian, gay, bisexual, and transgender individuals (Dworkin, E. R., et al., Psychology of Violence, Vol. 11, No. 5, 2021).

Một vấn đề phổ biến
Việc định lượng hành vi tấn công tình dục luôn là thách thức lớn vì các vụ bạo lực tình dục không được báo cáo cho cơ quan thực thi pháp luật. Khảo sát Quốc gia về Nạn nhân Tội phạm (NCVS), một cuộc khảo sát tự báo cáo, yêu cầu người tham gia trình bày về tội ác nhằm vào họ xảy ra trong 6 tháng trước khi họ tham gia cuộc khảo sát. Theo khảo sát này, đối với người từ 12 tuổi trở lên chiếm tỷ lệ là 1.2 trên 1.000 người vào năm 2020  (Bản tin Thống kê của Cục Tư pháp, tháng 10 năm 2021).Một nghiên cứu tổng hợp bên ngoài lãnh thổ Hoa Kỳ và Canada về nạn tấn công  tình dục trên toàn cầu ở thanh thiếu niên và người lớn cho thấy tỷ lệ phổ biến trong năm qua nằm trong khoảng từ 0 đến 59,2% đối với phụ nữ, 0,3% đến 55,5% đối với nam giới và 1,5% đến 18,2% đối với đồng tính nữ, đồng tính nam, cá nhân song tính và chuyển giới (Dworkin, E. R., và cộng sự, Psychology of Violence, Tập 11, Số 5, 2021).

 

Though differing definitions and methodologies clearly return a range of prevalence numbers for sexual assault, the bottom line is that the experience is common, and clinicians are likely to treat individuals who have been assaulted even if it is not the primary reason for treatment. Research has shown that sexual victimization often has mental health consequences, particularly post-traumatic stress disorder (PTSD), depression, and anxiety. Findings have been consistent on this front going back at least four decades, according to a review led by community psychologist Rebecca Campbell, PhD, of Michigan State University: Studies dating back to the 1980s find that between 17% and 65% of women who have experienced sexual assault develop PTSD, 13% to 51% develop depression, and up to 40% experience generalized anxiety (Trauma, Violence, & Abuse, Vol. 10, No. 3, 2009). Alcohol dependence and substance misuse are also common.

Mặc dù các định nghĩa và phương pháp nghiên cứu khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau về tỷ lệ tấn công tình dục, có một điều rõ ràng: tấn công tình dục là một vấn đề xảy ra rất thường xuyên. Các bác sĩ tâm lý thường điều trị cho những người từng bị tấn công tình dục, ngay cả khi đó không phải là lý do chính khiến họ tìm đến điều trị.. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng việc trở thành nạn nhân tình dục thường gây ra hậu quả về sức khỏe tâm thần, đặc biệt là rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD), trầm cảm và lo lắng. Các phát hiện đã nhất quán về mặt này trong ít nhất bốn thập kỷ qua, theo một đánh giá do nhà tâm lý học cộng đồng Rebecca Campbell, Tiến sĩ, thuộc Đại học bang Michigan: Các nghiên cứu từ những năm 1980 cho thấy khoảng 17% đến 65% phụ nữ từng bị tấn công tình dục sẽ mắc phải PTSD, 13% đến 51% bị trầm cảm và có tới 40% mắc chứng rối loạn lo âu lan tỏa (Trauma, Violence, & Abuse, Tập 10, Số 3, 2009). Sự phụ thuộc vào rượu và lạm dụng chất gây nghiện cũng rất phổ biến.

Though these impacts are well-known in the psychology community, the #MeToo movement and high-profile cases such as that of financier Jeffrey Epstein have pushed sexual assault into the public spotlight in recent years. The psychology community, too, is increasingly attuned to the impacts of complex trauma, said Shavonne Moore-Lobban, PhD, a counseling psychologist who specializes in trauma and an assistant professor at The Chicago School of Professional Psychology’s Washington, D.C., campus. Complex trauma can spring from experiences such as sexual assault as well as the cumulative impact of factors such as racism and other forms of violence.

Mặc dù những tác động này đã được biết đến rộng rãi trong cộng đồng tâm lý học, nhưng phong trào #MeToo và các vụ án nổi tiếng như vụ của nhà tài chính Jeffrey Epstein đã khiến công chúng chú ý đến vấn đề tấn công tình dục trong những năm gần đây. Shavonne Moore-Lobban, Tiến sĩ, nhà tâm lý học tư vấn chuyên về chấn thương và là trợ lý giáo sư tại Trường Tâm lý học Chuyên nghiệp Chicago, khuôn viên Washington, D.C., cho biết, cộng đồng tâm lý học cũng ngày càng quan tâm đến tác động của chấn thương phức tạp. Chấn thương phức tạp có thể xuất phát từ những trải nghiệm như tấn công tình dục cũng như tác động tích lũy của các yếu tố như phân biệt chủng tộc và các hình thức bạo lực khác.

“Our acceptance of sexual assault and sexual abuse as something that is traumatic has really expanded,” said Moore-Lobban, who also coauthored the book The Black Woman’s Guide to Overcoming Domestic Violence (New Harbinger Publications, 2022).

Moore-Lobban, đồng tác giả cuốn sách The Black Woman’s Guide to Overcoming Domestic Violence  (Ấn phẩm Harbinger mới, 2022), cho biết: “Sự chấp nhận của chúng tôi về tấn công tình dục và lạm dụng tình dục như một điều gì đó gây sang chấn đã thực sự mở rộng”.

Research has also shown connections between identity and coping after sexual assault. Men and boys may be more reluctant to disclose sexual abuse due to stigma and beliefs around masculinity. LGBTQ+ individuals may also face unique stigma and lack social support to cope with an assault. A study by Cuevas and his colleagues found that among Latinx youth, 12- to 18-year-olds who identified as gay, lesbian, or bisexual experienced higher rates of sexual victimization compared with heterosexual teens (Journal of Interpersonal Violence, online first publication, 2022). Sexual minority teens reported less social support from significant others and family than heterosexual teens, a factor that was associated with multiple subsequent victimizations as well as higher levels of psychological distress.

Nghiên cứu cũng chỉ ra mối liên hệ giữa nhận dạng và cách đối phó sau khi bị tấn công tình dục. Nam giới và các bé trai có thể ngại tiết lộ việc lạm dụng tình dục hơn do kỳ thị và niềm tin vào sự nam tính. Các cá nhân thuộc cộng đồng LGBTQ+ cũng có thể phải đối mặt với sự kỳ thị đặc biệt và thiếu sự hỗ trợ xã hội để đối phó với sự tấn công. Một nghiên cứu của Cuevas và các đồng nghiệp của ông đã phát hiện ra rằng trong số thanh thiếu niên Latinx, những người từ 12 đến 18 tuổi được xác định là đồng tính nam, đồng tính nữ hoặc lưỡng tính có tỷ lệ trở thành nạn nhân tình dục cao hơn so với thanh thiếu niên dị tính (Tạp chí Bạo lực giữa các cá nhân, ấn phẩm trực tuyến đầu tiên, 2022). Thanh thiếu niên thuộc nhóm thiểu số giới tính cho biết có ít sự hỗ trợ xã hội từ những người quan trọng và gia đình hơn so với thanh thiếu niên dị tính, một yếu tố có liên quan đến nhiều vụ trở thành nạn nhân sau đó cũng như mức độ đau khổ tâm lý cao hơn.

Race and racism can also play important roles in the type of support people who have been assaulted receive. People of color often find themselves being disbelieved or blamed if they experience microaggressions or blatant racism, Moore-Lobban said. This can be compounded for sexual assault survivors of color, who may find that victim-blaming after sexual assault mirrors the kind of downplaying and blame-shifting that occurs when a victim draws attention to racism.

Chủng tộc và phân biệt chủng tộc cũng có thể đóng những vai trò quan trọng trong hình thức hỗ trợ mà những người bị hành hung nhận được. Moore-Lobban cho biết, những người da màu thường thấy mình bị nghi ngờ hoặc bị đổ lỗi nếu họ gặp phải hành vi vi phạm hoặc phân biệt chủng tộc trắng trợn. Điều này có thể trở nên phức tạp hơn đối với những người da màu sống sót sau vụ tấn công tình dục, những người có thể thấy rằng việc đổ lỗi cho nạn nhân sau khi bị tấn công tình dục phản ánh kiểu coi thường và đổ lỗi xảy ra khi nạn nhân thu hút sự chú ý đến phân biệt chủng tộc.

Ultimately, Cuevas said, the context around a sexual assault and the victim’s social milieu really matters.

Cuối cùng, Cuevas cho biết, bối cảnh xung quanh vụ tấn công tình dục và môi trường xã hội của nạn nhân thực sự quan trọng.

“If you have an adult woman who was sexually assaulted when she was out for a jog, and it was the first time it happened, it is potentially going to look very different from a gay or lesbian youth who was assaulted by somebody they knew and was shunned by their family because of the fact that they are gay or lesbian,” Cuevas said. “Those are two cases where you’re working with a survivor of sexual assault, but the context around their experiences is going to make it a very different therapeutic process.”

“Nếu bạn có một người phụ nữ trưởng thành bị tấn công tình dục khi cô ấy ra ngoài chạy bộ và đây là lần đầu tiên chuyện đó xảy ra, nó có thể sẽ trông rất khác so với một thanh niên đồng tính nam hoặc đồng tính nữ bị một người quen biết hành hung và đã bị gia đình xa lánh vì họ là người đồng tính nam hoặc đồng tính nữ,” Cuevas nói. “Đó là hai trường hợp mà bạn đang làm việc với một nạn nhân sống sót sau vụ tấn công tình dục, nhưng bối cảnh xung quanh trải nghiệm của họ sẽ khiến nó trở thành một quá trình trị liệu rất khác.”

 

 

Complex contexts
Psychologists may have to help their patients navigate many complex issues, including unsupportively reactions from friends and family; situations in which the perpetrator remains in the person’s life; decisions about how and whether to disclose a past assault to new people; and national conversations about assault and abuse that take place on social media, exposing survivors to ugly thoughts and opinions [See Assault and social media].

Bối cảnh phức tạp
Các nhà tâm lý học có thể phải giúp bệnh nhân giải quyết nhiều vấn đề phức tạp, bao gồm những phản ứng không ủng hộ từ bạn bè và gia đình; các tình huống trong đó thủ phạm vẫn còn trong cuộc sống của người đó; quyết định về cách thức và liệu có tiết lộ vụ hành hung trong quá khứ cho người mới hay không; và các cuộc trò chuyện cấp quốc gia về hành hung và lạm dụng diễn ra trên mạng xã hội, khiến những người sống sót phải đối mặt với những suy nghĩ và quan điểm xấu xa [Xem Tấn công và mạng xã hội].

Because of the stigma surrounding sexual assault and limited access to mental health services—the latter having only worsened since the coronavirus pandemic—survivors of assault often do not come forward until they’ve been victimized multiple times, Cuevas said. “It’s important to help the client dictate where they want to start and where they want to go, but also be aware that as you are entering that process with them, there are going to be other things that are going to come up,” he said.

Cuevas cho biết, do sự kỳ thị xung quanh việc tấn công tình dục và khả năng tiếp cận các dịch vụ chăm sóc sức khỏe tâm thần bị hạn chế — tình trạng sau này chỉ trở nên tồi tệ hơn kể từ đại dịch do vi-rút corona gây ra — những người sống sót sau vụ tấn công thường không trình báo cho đến khi họ là nạn nhân nhiều lần. “Điều quan trọng là giúp thân chủ xác định nơi họ muốn bắt đầu và nơi họ muốn đi, nhưng cũng phải lưu ý rằng khi bạn tham gia quá trình đó với họ, sẽ có những điều khác sắp xảy ra,” anh ấy nói.

Often, sexual assault survivors face struggles in relationships, particularly around issues of victim-blaming or denial that an assault even occurred.
Thông thường, những người sống sót sau vụ tấn công tình dục phải đối mặt với những khó khăn trong các mối quan hệ, đặc biệt là xung quanh vấn đề đổ lỗi cho nạn nhân hoặc phủ nhận rằng vụ tấn công đã xảy ra.

When abuse occurs within families, it’s not unusual for family members to support an abuser rather than the person who was abused, which can put the individual who experienced the abuse in a position of having to choose between attending family gatherings and avoiding their abuser. Part of therapy might be working through the feelings of anger and betrayal this can cause. “You’re having to take yourself away from things that matter to you, and it’s unfair,” said Tyffani Dent, PhD, an Ohio-based clinical psychologist who provides mental health consultations, trainings, and assessments through Monford Dent Consulting & Psychological Services, LLC.

Khi sự tấn công xảy ra trong gia đình, việc các thành viên trong gia đình ủng hộ kẻ bạo hành hơn là nạn nhân là chuyện không hiếm gặp, điều này có thể khiến cá nhân bị lạm dụng rơi vào tình thế phải lựa chọn giữa việc tham dự các buổi họp mặt gia đình và tránh xa kẻ bạo hành. Một phần của liệu pháp trị liệu có thể là giải quyết cảm giác tức giận và bị phản bội mà điều này có thể gây ra. Tyffani Dent, Tiến sĩ, nhà tâm lý học lâm sàng có trụ sở tại Ohio, người cung cấp dịch vụ tư vấn, đào tạo và đánh giá sức khỏe tâm thần thông qua Dịch vụ Tâm lý & Tư vấn Monford Dent, cho biết: “Bạn đang phải rời xa những thứ quan trọng đối với mình và điều đó thật không công bằng”.

Survivors of sexual trauma are also likely to encounter mixed responses when they tell others about their experiences, said Sarah Ullman, PhD, a social psychologist and professor at the University of Illinois Chicago, and author of Talking About Sexual Assault: Society’s Response to Survivors (APA, 2010), which she is updating for a likely 2023 release. Ullman’s recent research has looked at the kind of responses that survivors face when they talk about their assaults. While there is a deep history of quantitative work on these questions, Ullman explained that the qualitative work is still in the exploratory stages. So far, the data suggest that survivors often receive mixed reactions in their informal support networks. For example, a qualitative study queried a diverse set of 45 survivors and their key support people, and found that friends, family, and significant others were often well-intentioned in supporting survivors, but they often struggled personally with how to do so (O’Callaghan, E., et al., Traumatology, advance online publication, 2022). Family and significant others were particularly likely to issue ultimatums to the survivor about getting formal help and to get frustrated if the survivor did not, while friends were less likely to get frustrated, perhaps because their relationships were less interdependent.

Những người sống sót sau chấn thương tình dục cũng có thể gặp phải những phản ứng trái chiều khi họ kể cho người khác nghe về trải nghiệm của mình – theo lời của Sarah Ullman, Tiến sĩ, nhà tâm lý học xã hội và giáo sư tại Đại học Illinois Chicago, đồng thời là tác giả của cuốn “Nói về tấn công tình dục: Phản ứng của xã hội đối với những người sống sót” (APA, 2010), mà bà đang cập nhật để có thể phát hành vào năm 2023.. Nghiên cứu gần đây của Ullman đã xem xét các loại phản ứng mà những người sống sót phải đối mặt khi họ nói về các vụ hành hung của mình. Mặc dù nghiên cứu định lượng về những câu hỏi này đã có lịch sử sâu sắc nhưng Ullman giải thích rằng nghiên cứu định tính vẫn đang trong giai đoạn thăm dò. Cho đến nay, dữ liệu cho thấy những người sống sót thường nhận được những phản ứng trái chiều trong mạng lưới hỗ trợ không chính thức của họ. Ví dụ: một nghiên cứu định tính đã truy vấn một nhóm đa dạng gồm 45 người sống sót và những người hỗ trợ chính của họ và phát hiện ra rằng bạn bè, gia đình và những người quan trọng khác thường có thiện chí trong việc hỗ trợ những người sống sót, nhưng họ thường gặp khó khăn về mặt cá nhân trong việc làm thế nào để làm như vậy (O ‘Callaghan, E., và cộng sự, Chấn thương, ấn phẩm trực tuyến nâng cao, 2022). Gia đình và những người quan trọng khác đặc biệt có khả năng đưa ra tối hậu thư cho người sống sót về việc nhận sự giúp đỡ chính thức và cảm thấy thất vọng nếu người sống sót không làm như vậy, trong khi bạn bè ít có khả năng thất vọng hơn, có lẽ vì mối quan hệ của họ ít phụ thuộc lẫn nhau hơn.

Ullman has also found that survivors delay telling others because they fear being blamed for the assault and because they don’t want to burden others (Journal of Family Violence, Vol. 35, No. 8, 2020). Some worry that if they tell family members, they might react violently against the offender. “I didn’t want to put my brothers in a position where they would hurt this guy or kill him,” one survivor said, which kept her from telling her brothers about the assault to avoid a potential reaction.

Ullman cũng phát hiện ra rằng những người sống sót trì hoãn việc kể cho người khác vì họ sợ bị đổ lỗi vì sự tấn công và vì họ không muốn tạo thêm gánh nặng cho người khác (Tạp chí Bạo lực Gia đình, Tập 35, Số 8, 2020). Một số lo lắng rằng nếu kể cho người nhà, họ có thể phản ứng dữ dội với người phạm tội. “Tôi không muốn đặt những người anh em của mình vào tình thế mà họ có thể làm tổn thương hoặc giết anh chàng này,” một người sống sót nói, điều này khiến cô không thể nói với anh em mình về vụ hành hung để tránh phản ứng có thể xảy ra.

Male survivors also face a slew of rape myths that make disclosure difficult, said Louis Rivera, PhD, a clinical psychologist at the Corporal Michael J. Crescenz Veterans Affairs Medical Center and a military sexual trauma (MST) coordinator. “Stigma is huge,” Rivera said. “That goes back to male rape myths that men do not get raped, and if men get raped, then they must be gay.”

Louis Rivera, Tiến sĩ, nhà tâm lý học lâm sàng tại Trung tâm Y tế Cựu chiến binh Hạ sĩ Michael J. Crescenz và điều phối viên về chấn thương tình dục quân sự (MST), cho biết những nam giới sống sót cũng phải đối mặt với hàng loạt lời đồn đại về hiếp dâm khiến việc tiết lộ trở nên khó khăn. Rivera nói: “Sự kỳ thị là rất lớn. Điều đó quay trở lại với những lầm tưởng về hiếp dâm nam rằng đàn ông không bị cưỡng hiếp, và nếu đàn ông bị cưỡng hiếp thì họ phải là người đồng tính.”

The decision to disclose is a sensitive one, because the accumulated evidence shows that negative reactions are associated with worse outcomes, such as an increase in PTSD symptoms (Ullman, S. E., & Peter-Hagene, L. C., Journal of Interpersonal Violence, Vol. 31, No. 6, 2016). In quantitative studies, positive reactions are correlated with outcomes like post-traumatic growth, Ullman said, but positive reactions aren’t protective against symptoms of anxiety and depression (Dworkin, E. R., et al., Clinical Psychology Review, Vol. 72, 2019). “Unfortunately, at least in the quantitative work, it seems to show the negative responses carry the day for mental health,” Ullman said. However, she added, qualitative research shows that patients do report that positive reactions were helpful, even if they didn’t necessarily reduce mental health symptoms.

Quyết định tiết lộ là một quyết định nhạy cảm, vì bằng chứng tích lũy cho thấy phản ứng tiêu cực có liên quan đến kết quả tồi tệ hơn, chẳng hạn như sự gia tăng các triệu chứng PTSD (Ullman, S. E., & Peter-Hagene, L. C., Tạp chí Bạo lực giữa các cá nhân, Tập 31 , số 6, 2016). Ullman cho biết, trong các nghiên cứu định lượng, phản ứng tích cực có tương quan với các kết quả như sự phát triển sau chấn thương, nhưng phản ứng tích cực không bảo vệ khỏi các triệu chứng lo âu và trầm cảm (Dworkin, E.R., et al., Đánh giá tâm lý học lâm sàng, Tập 72, 2019 ). Ullman nói: “Thật không may, ít nhất là trong nghiên cứu định lượng, nó dường như cho thấy những phản ứng tiêu cực ảnh hưởng xấu đến sức khỏe tâm thần”. Tuy nhiên, cô nói thêm, nghiên cứu định tính cho thấy bệnh nhân báo cáo rằng các phản ứng tích cực là hữu ích, ngay cả khi chúng không nhất thiết làm giảm các triệu chứng sức khỏe tâm thần.

“That’s an important thing, because recovery is not just about symptoms,” Ullman said. “You can have a lot of growth and still have a lot of trauma and distress.”

Ullman nói: “Đó là một điều quan trọng, bởi vì sự phục hồi không chỉ liên quan đến các triệu chứng. “Bạn có thể trưởng thành rất nhiều nhưng vẫn gặp nhiều tổn thương và đau đớn.”

Safety and control
Sexual assault often takes away a person’s sense of control over themselves and their safety, so centering survivors’ agency is important. For example, it’s important to use a person’s own language to describe their experience, said Dent. Some people prefer the term “survivor,” while others might describe themselves as victims. “However they define themselves in that moment, I think we need to honor that,” Dent said.

An toàn và kiểm soát
Tấn công tình dục thường lấy đi cảm giác kiểm soát bản thân và sự an toàn của một người, vì vậy việc tập trung vào quyền tự quyết của những người sống sót là rất quan trọng. Ví dụ: điều quan trọng là sử dụng ngôn ngữ riêng của một người để mô tả trải nghiệm của họ, Dent nói. Một số người thích thuật ngữ “người sống sót” hơn, trong khi những người khác có thể tự mô tả mình là nạn nhân. Dent nói: “Tuy nhiên, họ đã xác định được chính mình vào thời điểm đó, tôi nghĩ chúng ta cần tôn vinh điều đó”.

It’s also important, Dent said, to find out what healing and accountability for the assault would look like to that individual.
Dent nói, điều quan trọng nữa là phải tìm ra cách chữa lành và chịu trách nhiệm về vụ hành hung đối với cá nhân đó.

“When we push automatically toward reporting it to law enforcement and seeking justice, with some communities that is not the route they want to go, and we have to accept that,” Dent said.

Dent nói: “Khi chúng tôi tự động tiến tới việc báo cáo sự việc cho cơ quan thực thi pháp luật và tìm kiếm công lý, với một số cộng đồng không phải là con đường họ muốn đi và chúng tôi phải chấp nhận điều đó”.

For male survivors, therapy also involves a careful consideration of language. Men tend to report more externalizing symptoms and may describe anger or irritability rather than using words such as “depression,” Rivera said. Working with male victims also involves challenging rape myths and working through gender-role socialization that tells men to push pain down and repress emotion. Rivera’s research has found that male military veterans with restrictive emotionality have greater symptoms of PTSD, insomnia, and depression than men who don’t restrict their emotions (Psychological Trauma: Theory, Research, Practice, and Policy, Vol. 14, No. 3, 2022). Rivera often incorporates an exploration of this masculine socialization in his work, combining, for example, evidence-based PTSD treatments such as cognitive processing therapy (CPT) with relearning new ways of thinking about masculinity. For example, a patient doing CPT might get “stuck” on the notion that because he was assaulted, he is weak or no longer a man.

Đối với những người đàn ông là nạn nhân, liệu pháp trị liệu cũng bao gồm việc cân nhắc kỹ lưỡng về ngôn ngữ. Rivera cho biết, đàn ông có xu hướng báo cáo nhiều triệu chứng hướng ngoại hơn và có thể mô tả sự tức giận hoặc khó chịu hơn là sử dụng những từ như “trầm cảm”. Làm việc với các nạn nhân nam cũng liên quan đến việc thách thức những lầm tưởng về hiếp dâm và làm việc thông qua việc xã hội hóa vai trò giới nhằm yêu cầu đàn ông giảm bớt nỗi đau và kìm nén cảm xúc. Nghiên cứu của Rivera đã phát hiện ra rằng nam cựu quân nhân có cảm xúc hạn chế có các triệu chứng PTSD, mất ngủ và trầm cảm nhiều hơn những nam giới không hạn chế cảm xúc (Chấn thương tâm lý: Lý thuyết, Nghiên cứu, Thực hành và Chính sách, Tập 14, Số 3). , 2022). Rivera thường kết hợp việc khám phá quá trình xã hội hóa nam tính này trong công việc của mình, chẳng hạn như kết hợp các phương pháp điều trị PTSD dựa trên bằng chứng như liệu pháp xử lý nhận thức (CPT) với việc học lại những cách suy nghĩ mới về nam tính. Ví dụ, một bệnh nhân đang thực hiện CPT có thể “mắc kẹt” với quan niệm rằng vì bị hành hung nên anh ta yếu đuối hoặc không còn là đàn ông nữa.

“We really have to pay particular attention to that,” Rivera said. “We have to use our cognitive tools and flexibility to help our male survivors really get into the weeds about not just their stuck points, but about where these beliefs even came from.”

Rivera nói: “Chúng tôi thực sự phải đặc biệt chú ý đến điều đó. “Chúng tôi phải sử dụng các công cụ nhận thức và tính linh hoạt của mình để giúp những nạn nhân là nam giới thực sự hiểu không chỉ về những điểm bế tắc của họ mà còn về nguồn gốc của những niềm tin này.”

Exploring ways for individuals to gain back a sense of power and control over their own bodies and lives can also be helpful, Moore-Lobban said. Regaining that sense might look like CPT, trauma-focused cognitive behavioral therapy, or eye movement desensitization and reprocessing, to name a few therapeutic strategies that have been shown to reduce symptoms of PTSD. It might involve helping a patient explore advocacy work or reset the mind-body connection. Trauma-informed yoga, which requires specific training to lead, is one emerging way to rebuild a sense of comfort in the body, Moore-Lobban and Dent said. A report on such “somatic interventions” with girls in the juvenile justice system (who have a disproportionately high rate of experiencing sexual assault both within and outside the system) found improved self-regulation, improved self-esteem, and decreases in perceived stress (Epstein, R. & González, T., Somatic Interventions for Girls in Juvenile Justice: Implications for Policy and Practice, Georgetown Law Center on Poverty and Inequality Initiative on Gender Justice & Opportunity, April 2017).

Moore-Lobban cho biết, việc khám phá những cách để các cá nhân lấy lại cảm giác quyền lực và khả năng kiểm soát cơ thể cũng như cuộc sống của chính họ cũng có thể hữu ích. Lấy lại cảm giác đó có thể giống như CPT, liệu pháp hành vi nhận thức tập trung vào chấn thương hoặc giải mẫn cảm và tái xử lý chuyển động của mắt (EMDR), đó là một số chiến lược trị liệu đã được chứng minh là làm giảm các triệu chứng của PTSD. Nó có thể liên quan đến việc giúp bệnh nhân khám phá công việc vận động chính sách hoặc thiết lập lại mối liên hệ giữa tâm trí và cơ thể. Moore-Lobban và Dent cho biết yoga có nhận thức về chấn thương, đòi hỏi phải được đào tạo cụ thể để hướng dẫn, là một cách mới nổi để xây dựng lại cảm giác thoải mái trong cơ thể. Một báo cáo về những “can thiệp cơ thể” như vậy với các cô gái trong hệ thống tư pháp vị thành niên (những người có tỷ lệ bị tấn công tình dục cao cả trong và ngoài hệ thống) cho thấy khả năng tự điều chỉnh được cải thiện, lòng tự trọng được cải thiện và giảm căng thẳng nhận thức ( Epstein, R. & González, T., Can thiệp cơ thể cho trẻ em gái trong tư pháp vị thành niên: Ý nghĩa đối với chính sách và thực tiễn, Trung tâm luật Georgetown về Sáng kiến nghèo đói và bất bình đẳng về công lý và cơ hội giới, tháng 4 năm 2017).

There are also many culturally specific healing practices that center movement, said Dent. For example, Dent is the senior director of learning and program strengthening at Black Women’s Blueprint, a survivor’s organization based in New York, which incorporates drumming, dance, and other artistic expression in its work.
Dent cho biết cũng có nhiều phương pháp chữa bệnh đặc thù về mặt văn hóa tập trung vào phong trào. Ví dụ: Dent là giám đốc cấp cao về học tập và củng cố chương trình tại Black Women’s Blueprint, một tổ chức dành cho những người sống sót có trụ sở tại New York, kết hợp đánh trống, khiêu vũ và các biểu hiện nghệ thuật khác trong công việc của mình.

“One of the things about sexual assault is that it’s a violation of not just your body but of your spirit, so some of these practices are incorporating both of those pieces, allowing you to be okay with trust, allowing you to be comfortable in your own body,” Dent said. “I’m finding those to be really exciting to see.” 
“Một trong những điều về tấn công tình dục là nó tác động không chỉ trên cơ thể mà còn cả tinh thần của bạn, vì vậy một số thực hành này kết hợp cả hai khía cạnh đó, cho phép bạn chấp nhận sự tin tưởng, cho phép bạn thoải mái với cơ thể của chính mình,” Dent nói. “Tôi cảm thấy rất phấn khích khi nhìn thấy những điều đó..”
————
                                                                               Nguồn: https://www.apa.org/monitor/2022/09/sexual-assault-patients 

 

Để lại một bình luận