Conscious and Unconscious Processes
(Photo: New Science)
Mùa thu năm 2013, các biên tập viên của Khoa học đã mời các nhà khoa học trẻ trả lời câu hỏi “Phát minh nào trong lĩnh vực của các vị sẽ được nhớ đến sau 200 năm nữa kể từ bây giờ?” Họ đã xuất bản một số câu trả lời hay nhất trong số báo sau này (‘’nextGen speaks,” 2014) và đăng tải ở các trang trực tuyến khác. Các câu trả lời bao gồm các đề xuất cho vật lý, thiên văn học, hóa học, hóa sinh và các lĩnh vực khác, nhưng không có nhà khoa học nào đưa ra gợi ý cho lĩnh vực tâm lý học. Vậy, phát minh nào gần đây trong lĩnh vực tâm lý học, nếu có, sẽ được mọi người nhắc tới sau 200 năm nữa?
Đây là dự đoán của tôi: Tôi dự đoán 200 năm nữa kể từ lúc này, con người sẽ nhớ rằng vào khoảng những năm 2000, hoặc mất 20 năm, các nhà tâm lý học bắt đầu nghiên cứu về ý thức như một chủ đề thực nghiệm.
Tâm lý học bắt đầu từ cuối những năm 1800 như một ngành khoa học nghiên cứu về tâm trí có ý thức. Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu đã sớm từ bỏ nỗ lực đó. (Một số người châm biếm rằng tâm lý học “mất trí”) Các nhà hành vi học lập luận một cách thuyết phục rằng ý thức là một trải nghiệm nội tâm, riêng biệt mà các nhà nghiên cứu không thể quan sát hoặc đo lường được. Vào thời điểm đó, họ chắc chắn đã đúng vì họ không có phương pháp để đo lường hoạt động của não bộ và những điều có thể tương quan đến một trải nghiệm cá nhân. Do đó, các nhà tâm lý học xác định lại lĩnh vực của họ như là ngành khoa học nghiên cứu hành vi. Nhiều nhà hành vi học đã đi xa hơn khi nói rằng ý thức không thể nghiên cứu được, họ nói rằng nó không quan trọng. Hãy xem các trích dẫn sau:
Bản chất của hành vi là niềm tin rằng nghiên cứu về con người sẽ không tiết lộ được điều gì ngoại trừ những điều được mô tả đầy đủ trong các khái niệm cơ học và hóa học (Lashley, 1923a, p. 244)
Nhà hành vi học có thể đi theo cách của mình… với niềm tin rằng kết luận về “tâm trí” sẽ không bổ sung được gì cho tâm lý học khoa học (Lashley, 1923b, p.352)
Kỷ nguyên của tôi sắp kết thúc…. ý thức hầu như không chứa đựng thông tin (Norretranders, 1991/1998, pp. ix–xi)
Một vài nhà khoa học và triết gia đã đi quá xa, cho rằng ý thức thậm chí không tồn tại, bảo vệ tuyên bố nghịch rằng tâm trí là một mảnh vỡ của trí tưởng tượng của bạn.
Cũng như hóa ra không có thứ gọi là động lực, có thể không có thứ gọi là nhận thức (P.S.Churchland, 1986, p.309)
Không có cảm giác chủ quan bên trong, thay vào đó, có một tả về việc có cảm giác và sự chắc chắn rằng mô tả là chính xác (Graziano, 2013, pp. 20–21)
Các nhà tâm lý học và triết học gia đã đưa ra quan điểm rằng ý thức không giúp chúng ta giải thích được hành vi (E.g, Wegner, 2002). Họ đã đúng, ít nhất cho đến ngày nay, ngoại trừ một điều: hành vi nói về ý thức! Có lẽ chúng ta không nói về nó nếu nó không tồn tại. Ngoại trừ điều nhỏ nhặt đó, chúng ta không cần khái niệm ý thức cho bất kỳ lời giải thích nào về hành vi. Nhưng có một điều thiếu sót: Ý thức không phải là thứ mà các nhà tâm lý học phát minh ra để cố gắng giải thích hành vi. Nó là thứ mà chúng đang cố gắng giải thích. Trong một vũ trụ bao gồm vật chất và năng lượng, tại sao lại có một thứ như là Ý thức?
Source: Kalat, J. W. (2017). Introduction to psychology (11ed). Boston, MA: Cengage Learning.