(Photo: Verywellmind)
Changes in Freud’s Theory
Ban đầu, Freud cho rằng hành vi loạn thần liên quan đến các trải nghiệm sang chấn trong cuộc sống của bệnh nhân. Tuy nhiên, các sự kiện gần đây dường như cho thấy đây không phải là lời giải thích đầy đủ. Trong khoảng thời gian đầu năm 1890, Freud cho rằng các vấn đề của bệnh nhân liên quan đến những khó khăn về tình dục và khuyến nghị tăng cường hoạt động tình dục như một liệu pháp chữa trị (Macmillan,1997). Sau đó ông từ bỏ quan điểm này, và thay vào đó ông đề xuất rằng, vấn đề chính là do bệnh nhân đã bị lạm dụng tình dục khi còn nhỏ. Các bệnh nhân của Freud phủ nhận việc có những ký ức như vậy, nhưng Freud đã tập hợp các báo cáo về giấc mơ của bệnh nhân… và tuyên bố rằng chúng chỉ ra sự lạm dụng tình dục khi còn nhỏ. Sau đó ông cố gắng thuyết phục các bệnh nhân về những cách lý giải này. Lưu ý sự tương tự trong phần ký ức được cấy ghép hoặc ký ức giả như đã thảo luận trong chương 7 (Trí nhớ – Tâm Lý Học Nhận Thức)
Vài năm sau đó, ông bác bỏ việc nhấn mạnh về lạm dụng tình dục lúc nhỏ. Theo Freud, các bệnh nhân của mình đã “dẫn dắt” khiến ông tin rằng họ bị lạm dụng tình dục lúc nhỏ. Tại sao Freud lại bác bỏ lý thuyết ban đầu của mình? Theo một quan điểm (Masson, 1984) thì Freud đơn giản chỉ là mất đi can đảm theo đuổi lý thuyết của mình. Tuy nhiên, một số học giả khẳng định Freud chưa từng có bất kỳ bằng chứng nào về nó. Freud phỏng đoán bệnh nhân bị lạm dụng tình dục lúc nhỏ mặc dù họ phủ nhận các trải nghiệm như vậy. Vì vậy, khó mà hợp lý khi phàn nàn rằng các bệnh nhân đã dẫn dắt khiến ông tin rằng họ đã bị lạm dụng.
Freud thay thế ý tưởng về việc bị lạm dụng tình dục lúc nhỏ với các lý thuyết tập trung vào sự liên tưởng tình dục ở trẻ em. Mặc dù ông không phát triển đầy đủ quan điểm của mình về sự phát triển giới tính sớm ở các bé gái, ông đã nói rất rõ về các bé trai: trong suốt thời thơ ấu, mỗi cậu bé đều trải qua một giai đoạn là phức cảm Oedipus, việc cậu bé phát triển một ham muốn tình dục với mẹ và sự cạnh tranh với bố mình. (Oedipus-ehd-ah-puhs- trong vở kịch cổ đại Hy lạp bởi Sophocles đã vô tình sát hại cha mình để kết hôn với mẹ mình). Hầu hết bé trai vượt qua giai đoạn này và lớn lên với tính cách lành mạnh, nhưng những người không giải quyết được những liên tưởng tình dục này sẽ xuất hiện những vấn đề lâu dài về tính cách.
Freud có bằng chứng nào cho quan điểm này? Lại một lần nữa, ông không có bất kỳ điều gì mà được coi là bằng chứng. Ông xem xét lại những lời nói mà các bệnh nhân chia sẻ với ông trước đó và diễn giải chúng. Cũng giống những bệnh nhân phủ nhận việc bị lạm dụng tình dục lúc nhỏ, họ cũng phủ nhận những suy luận của ông về những liên tưởng tình dục thời thơ ấu. Lý do chính cho những diễn giải của Freud đơn giản là ông có thể xây dựng một câu chuyện mạch lạc liên kết với các triệu chứng, những giấc mơ của một bệnh nhân … với những liên tưởng tính dục mà Freud tưởng tượng rằng họ phải có. Các nhà tâm lý học phát triển hầu như không tìm thấy bằng chứng về phức cảm Oedipus ở trẻ em. Mặc dù một số nhà phân tâm học vẫn coi trọng ý tưởng này, nhưng hầu hết đều ít chú trọng đến nó.
Source: Kalat, J. W. (2017). Introduction to psychology (11ed). Boston, MA: Cengage Learning.